Gió thì đã về hơn mười ngày rồi nhưng giờ thật sự mới bắt đầu mùa ấy. Mùa đẹp một cách kỳ lạ. Mùa đẹp một cách kỳ diệu.
Mùa mà những con đường trải đầy những nắng nhưng chẳng đủ nóng. Mùa mà những hàng cây đong đầy những gió nhưng chẳng đủ lạnh.
Mùa mà những bông hoa sữa bung ra. Ít thì thoang thoảng, dễ chịu và mơ hồ. Nhiều thì nồng đậm, khó thở và dồn nén. Chỉ vừa là đủ. Nhưng khó, chẳng nhiều những con đường vừa đủ mùi hoa sữa.
Mùa mà khi ra đường, sẽ hơi lạnh khi mặc một chiếc áo phông nhưng lại rịn mồ hôi nếu có thêm áo khoác.
Mùa mà chị em ít mặc váy hơn, hoặc nếu có thì cũng không để chân trần nữa mà sẽ thay bằng legging. Đẹp hơn nhiều.
Mùa mà sẽ cần những đôi tất để giữ ấm đôi bàn chân nhưng lại hơi bí khi mang giầy.
Mùa mà thật tiện lợi khi ra đường với một chiếc áo khoác hai túi. Một túi để điện thoại. Một túi để thuốc lá, bật lửa, và những thứ linh tinh. Vừa đủ. Khi nóng thì khoác trên vai hay ôm vào ngực. Phủ lên thì thành chăn, cuộn lại thì thành gối. Vừa tiện.
Mùa mà những chiếc điện thoại không để trong túi quần nữa, thay bằng túi trái của áo khoác. Ngồi thật thoải mái. Nhưng rồi nhiều khi đứng dậy lại tìm quanh quẩn, cứ ngỡ để quên ở đâu. Là thói quen thôi, có những thứ vẫn ở nguyên đó, nhưng lại chẳng thể tìm được vì phút chốc đã thay đổi vị trí. Và rồi cũng nhiều cuộc gọi nhỡ vì khó phát hiện hơn. Và rồi cũng hay nghe nhạc hơn khi đi đường. Chỉ đơn giản vì để điện thoại ở túi áo thì tiện, và cũng không muốn có nhiều cuộc gọi nhỡ thêm nữa. Nhưng lại thành dở. Nghe nhạc mùa này đôi khi cũng nản lắm.
Mùa mà đôi khi cố tình quên headphone ở đâu đó để không nghe nhạc nữa nhưng rồi lại hì hụi lục tung đồ đạc, để tìm, để nghe cho bằng được một bản nhạc. Mùa mà hiểu hơn những bản nhạc hay nghe, nhưng rồi lại muốn quên đi.
Mùa mà thích mặc một chiếc áo dài tay. Nóng thì kéo lên. Lạnh thì bỏ xuống. Và tiện để lau mỗi khi rửa mặt bằng tay hay mồ hôi trên trán.
Mùa mà thích mang theo một chiếc khăn. Không đủ lạnh để quàng nhưng vẫn thích. Vì tiện dùng để phủi áo. Vì để đôi khi úp mặt vào đấy mà không cần lý do.
Mùa mà thích để một đôi găng tay trong cốp xe. Cũng tiện để phủi bụi trên yên xe khi cần.
Mùa mà đá hai trận bóng một ngày vẫn thấy vừa sức.
Mùa mà lại cùng anh em chiến đấu cho những danh hiệu. Thắng có, thua có. Nhưng chưa bao giờ nản.
Mùa mà chỉ mong những con đường như dài thêm nữa, để cứ đi, cứ đi mãi không dừng.
Mùa mà nắng sẽ lên muộn hơn và tắt sớm hơn. Dù vậy vẫn luôn muốn ra khỏi nhà thật sớm và về nhà thật muộn. Mùa mà khi chiều xuống, thì muốn rời văn phòng thật sớm, kiếm một nơi thoáng đãng làm việc, như muốn níu lại chút nắng cuối ngày. Nhưng chỉ chậm một chút thôi thì lại ở văn phòng tới muộn, đằng nào nắng cũng đã tắt rồi.
Mùa mà sẽ lang thang nhiều hơn. Sẽ không ngồi chỉ một quán cafe cả ngày cuối tuần, sẽ di chuyển đến những nơi khác nhau sau mỗi vài giờ. Và rồi có khi quay trở lại quán cũ, lần thứ hai trong ngày. Chỉ đơn giản vì đó là hai, và chỉ hai thời điểm thích hợp để ngồi ở đó.
Mùa mà sẽ kiếm những quán cafe ngoài trời để làm việc hay đọc sách. Không quá nóng để cái laptop phải bốc hoả. Không quá lạnh để đôi tay vẫn còn chạm vào bàn phím hay lần sờ từng trang giấy.
Mùa mà mẹ sẽ gọi điện cho con nhiều hơn. Chỉ đơn giản để nhắc con về sớm kẻo gió.
Mùa mà những điếu thuốc và chiếc zippo hữu dụng hơn bao giờ hết.
Mùa mà hay ngửa mặt lên trời. Chẳng phải để ngắm trời xanh, chỉ để thấy khói thuốc bay lên và để gió cuốn đi.
Mùa mà luôn mốn một ly cafe nóng và thuốc lá mỗi sáng, đủ ấm để bắt đầu một ngày mới. Mùa mà luôn muốn ra sân chơi một trận bóng vào cuối ngày, đủ mệt để kết thúc một ngày với giấc ngủ ngon. Nếu không sẽ lại tìm một nơi vắng vẻ, ngồi chờ đến giờ về thì dở lắm.
Mùa mà những cơn gió thoáng qua, chẳng đủ rối tóc nhưng lại đủ chạm vào một phần hoài niệm mơ hồ. Lại chợt thấy bâng khuâng cho vừa đầy một điếu thuốc, trước khi tất tả vào công việc.
Mùa mà đôi khi người ta muốn chạy trốn thay vì thưởng thức nó. Người ta thẳng thắn đối diện với cái nóng như thiêu đốt hay cái lạnh thấu xương của những mùa khác, nhưng lại trốn tránh mùa này. Cũng logic. Đối diện và chiến thắng những thứ khắc nghiệt luôn khiến người ta tự hào và đầy kiêu hãnh. Nhưng đối diện với điều nhẹ nhàng, êm ái và quá đẹp thì có gì đáng tự hào? Chiến thắng có gì mà kiêu hãnh? Và rồi, đôi khi, những kẻ trốn chạy xa lạ lại vô tình gặp nhau ở những nơi xa lạ – những nơi tưởng như đã an toàn. Để rồi nhớ. Để rồi quên.
Mùa mà sự kiêu hãnh giảm xuống để biết “giảm giá” là có thật trong từ điển. Để không còn kênh kiệu nữa mà sẵn lòng nhận làm bất cứ việc gì, ưu tiên việc tay chân, có khi thù lao chỉ đủ một ly cafe. Không phải vì hảo tâm, không phải vì cao thượng. Đơn giản là cho hết thời gian và sức lực. Và vui.
Mùa mà người ta mong nó ở lại thật lâu. Mùa mà người ta mong nó đi qua thật nhanh. Cũng đúng thôi. Những gì quá đẹp thì luôn muốn được níu giữ. Nhưng nếu biết những gì quá đẹp rồi cũng sẽ đi, thì chỉ mong nó qua thật nhanh. Càng đẹp càng đúng. Và đôi khi người ta tự hỏi: thế nào thì tốt hơn cho những gì quá đẹp, chỉ một lần trong đời hay đến rồi lại đi – rất ngắn nhưng hàng năm? Và chẳng bao giờ người ta trả lời được. Mơ hồ như chính người ta chẳng biết nó đẹp đến dường nào.
Mùa để thấy những mùa khác đã đi qua. Và rồi mùa ấy cũng sẽ qua. Rất nhanh.
Nhớ nhà châm điếu thuốc
Khói huyền bay lên cây
http://www.youtube.com/watch?v=CmNpxfs6mGE