Sắp hết năm rồi, tính viết “sự kiện năm qua” nhưng một năm thì dài quá, không nhớ được, viết sự kiện tuần thôi cho dễ, chuyện này thì không liên quan gì đến thế giới, chỉ là tôi quan tâm mà thôi.
Sự kiện hay nhất theo quan điểm cá nhân liên quan đến Zalo, chẳng biết là những thoả thuận nay diễn ra lâu chưa, nhưng cùng được thông cáo trong 1 tuần, “VietJet Air hợp tác cùng Zalo để thông báo lịch bay tới khách hàng”, tiếp đó là “Đà Nẵng cung cấp kênh liên lạc, chính sách với người dân qua Zalo”. Những hợp tác này hé lộ 1 chút về mô hình kinh doanh của Zalo. Tôi không biết có OTT nào có những hợp tác tương tự trên thế giới chưa, nhưng theo tôi, Zalo có hướng kinh doanh đúng, ít nhất là phù hợp với thị trường. Và tôi thực sự tin rằng Zalo xứng đáng là “hàng Việt Nam chất lượng cao”, và kỳ vọng phát triển tươi sáng nữa.
Một “hàng Việt Nam” khác cũng nóng lên tuần rồi là vụ kiện của Tân Hiệp Phát và anh Võ Văn Minh kết thúc bằng bản án 7 năm tù cho bị cáo. Dù rằng ai, dù đứng về phía nào, cũng có lý lẽ của riêng mình, song quả thực với nhiều điều không minh bạch cũng như quản lý truyền thông không tốt, Tân Hiệp Phát đã tự “bóp” chính mình bởi cách xử lý và đánh mất sự thiện cảm của người tiêu dùng. Tuy vậy, nói Tân Hiệp Phát “đang chết dần” e còn quá sớm, bởi số người quan tâm và khách hàng từ bỏ Tân Hiệp Phát sau sự việc này theo tôi là không quá nhiều đến mức thành “làn sóng tẩy chay” như mọi người vẫn tưởng tượng. Đây là thời điểm tốt cho các đối thủ đưa ra sản phẩm tốt và quảng cáo rầm rộ nhằm hình thành thói quen mới cho người tiêu dùng, nhất là thời điểm cận Tết, nhu cầu về mặt hàng này lại tăng cao. Tuy vậy, mong là những sự kiện như thế này sẽ không xảy ra nữa, vì không ai được hưởng lợi từ những chuyện này cả.
Một chuyện cá nhân liên quan tới “dịch vụ Việt Nam”, là tôi mua sạc Macbook mới ở Nhật Cường, và thực sự hài lòng với cách chăm sóc khách hàng. Mặc dù lỗi là do chiếc Macbook của tôi, không phải là sạc do Nhật Cường cung cấp, những nhân viên ở đây rất nhiệt tình hỗ trợ, thậm chí chuyển hàng tới cửa hàng gần nhà tôi nhất. Đây không phải lần đầu mua hàng ở Nhật Cường nhưng mọi lần cứ trả tiền là xong, cũng không cần gì hơn, không quan tâm lắm; qua lần này mới hiểu tại sao hệ thống cửa hàng này lại được ưa thích như vậy. Một dịch vụ khác cũng có cảm tình không kém là adayroi.com; chưa biết sau này khi lượng người dùng lớn thì sẽ ra sao, nhưng hiện tại thì cảm thấy hài lòng: đúng hẹn, gọn gàng và hỗ trợ tốt.
Nói đến chuyện chất lượng và dịch vụ thì “dây dưa” sang chuyện vừa hết ồn ào cách đây ít lâu: du học sinh, về hay ở? Nói chung đây là chuyện cá nhân, quyết định cá nhân, cần được tôn trọng, không hiểu sao mọi người cứ làm ầm ĩ lên. Tất nhiên, những người đã đi bằng “tiền của Nhà nước” thì phải về, đừng vòng vo, luật chơi là như thế, khi anh đi điều khoản đã như vậy rồi, có ai giấu đi đâu. Còn những người khác, ở hay về là chuyện cá nhân, lý do cá nhân, không ai có quyền phát xét cả; tuy vậy, khi tất cả những lý do cá nhân đều là “về nước không phát huy hết tài năng blah blah” thì tôi có quyền nghi ngờ việc nguỵ biện. Nói nhanh cho vuông, chỉ 1% số du học sinh hiện tại ở những ngành khoa học hoặc rất cơ bản, hoặc rất hiện đại mới không thể phát triển được khi về nước. Lý do “GS. Ngô Bảo Châu ở Việt Nam thì có thể đạt giải thưởng Fields?” là chuyện ngớ ngẩn; bao nhiêu du học sinh có thể đứng ở hàng ngũ của GS. Ngô Bảo Châu? Mọi người ở lại đa phần là vì lý do cá nhân khi được hưởng những dịch vụ tốt hơn, xứng đáng với đồng tiền kiếm được và tiêu được hơn, không gặp những chuyện như có tiền mà phải dùng hàng giả, ăn thức ăn bẩn, bỏ tiền mua cục tức… Tôi tin rằng lý do chính là như vậy, nhưng mọi người ở Việt Nam cứ nói hoài đến mấy việc “cống hiến” thành ra những du học sinh cũng lại xoay quanh từ này mà đưa ra lý do “về Việt Nam không được cống hiến” để che lấp đi lý do chính (tôi không đánh đồng tất cả, vì đúng là một số cần một môi trường khác Việt Nam để phát triển, nhưng chỉ 1% thôi). Nghe hơi hài hước. Tóm lại là, các bạn ở cũng được, về cũng được nhưng đừng đưa những lý do nguỵ biện kiểu “cống hiến” mà truyền thông cũng cứ xoáy vào đó quá, khiến mọi người hiểu sai hết cả.
Tuy vậy, câu chuyện về Zalo, Nhật Cường và adayroi.com chỉ là một số cho thấy xã hội Việt Nam bây giờ đã khác, những dịch vụ tốt ngày càng xuất hiện nhiều và trưởng thành hơn. Việc có một môi trường tốt đang dần hình thành dù sẽ mất 10-15 năm nữa để có thành quả nhất định. Hưởng thành quả xã hội đã xây dựng tốt sau 10 năm nữa hay bây giờ cùng tạo ra nó? Tuỳ mỗi người. Đôi khi hạnh phúc là trên đường đi chứ đâu phải là tới đích. Đôi khi hạnh phúc chỉ là tới đích 🙂
Hết chuyện ta, sang chuyện USA xa xôi là nghe đâu Apple ra mắt quả case làm pin dự phòng cho iPhone 6. Theo tôi đây xứng đáng là “sự kiện trong năm của Apple” bởi công ty này đưa ra một thứ được liệt vào danh sách “không được phép xuất hiện” trong 10 năm gần đây. Một công ty từng khẳng định “người dùng không biết cầm iPhone đúng cách” để bảo vệ sản phẩm của mình, giờ đây biết cách thoả hiệp với khách hàng. Sức ép tăng trưởng quả là kinh khủng.
Kết lại bằng chuyện ông chủ người Nga sa thải Mourinho. Cá nhân rất thích (tôn trọng thì đúng hơn) Mourinho ở chiến thuật nhưng không ưa nổi con người này. Có lẽ tính cách đó cũng kìm hãm Mourinho lên đến đỉnh cao. Thôi thì chia buồn với anh, âu cũng là cái nghiệp. Mong là anh đừng về MU, hoặc có về thì anh bỏ giúp cái tính đàn bà, hoặc chỉ đơn thuần làm coach thôi, đừng làm manager; anh không có tố chất làm manager trong thời gian dài đâu.