Ngày này, 2 năm trước, tôi hoàn thành bài giảng chính thức cuối cùng tại ĐH FPT, dành một ngày nghỉ trước khi bắt đầu một hành trình mới.
ĐH FPT đã cho tôi rất nhiều những cảm xúc khác nhau trong công việc. Từ bất ngờ với cách làm giáo dục mới, thích thú và ấn tượng với những sinh viên khoá 1, 2, thất vọng với những sinh viên khoá 3, cố gắng và hy vọng vào những sinh viên khoá 4 và vui vẻ bởi những sinh viên khoá 6 nhí nhảnh. Và giờ là giật mình khi thấy sinh viên khoá 10 đã nhập trường.
ĐH FPT đã cho tôi cơ hội được làm nhiều việc, rất nhiều việc với vai trò giảng viên.
ĐH FPT đã cho tôi một đội bóng tuyệt vời, có lúc thăng trầm nhưng luôn duy trì khát khao chinh phục một cách khoa học.
ĐH FPT là nơi tôi đã dành nhiều thời gian và tâm sức trong một thời gian đủ dài – trong hơn 3 năm chưa một lần trễ hẹn, chưa đổi lịch dạy một lần và chỉ nghỉ 2 ngày vì việc gia đình, dành rất nhiều ngày cuối tuần cho các sự kiện, các đội tuyển. Hình như chưa có ai như vậy tại đây.
Nhưng rồi hành trình nào cũng đến hồi kết.
Trong suốt học kỳ cuối cùng, tôi ghi lại mọi bài giảng. Tôi vẫn làm vậy trước đó, nhưng không thường xuyên. Và giờ, khi ngồi nghe lại chính những bài giảng của mình, xem lại những bức ảnh, tôi biết mình vẫn còn muốn tiếp tục công việc đó, và nếu có thêm những lần đứng lớp, tôi chắc mình sẽ làm tốt hơn.
Nhưng những hẹn hò cũng đã khép lại, chỉ đơn giản bởi nó nên được khép lại. Vì từ bỏ một việc, đôi khi, cũng quan trọng như làm thêm một việc khác.
Và một hành trình khác cũng đã được 2 năm, 2 ngày 20/11 ít lời chúc hơn nhưng lại thật sự đặc biệt.